Cuối tuần, thành phố như chậm lại, những con đường bớt ồn ào hơn ngày thường. Cô gái đứng trước cửa nhà bạn trai, tay nắm chặt quai túi, lòng rộn ràng bởi cảm giác vừa quen thuộc vừa hồi hộp. Kỳ nghỉ ngắn ngày là cơ hội hiếm hoi để cô dành trọn thời gian cho anh – điều mà cả hai luôn mong chờ giữa lịch trình bận rộn.
Cửa mở ra, anh xuất hiện với nụ cười ấm áp. Căn hộ nhỏ gọn gàng, ánh nắng chiều hắt vào qua khung cửa sổ làm sáng bừng cả không gian. Cô bước vào, đặt túi xuống góc phòng, cảm nhận rõ bầu không khí thân quen. Từ mùi hương nhè nhẹ của chăn gối đến tiếng nhạc dịu dàng đang phát ra từ chiếc loa nhỏ – tất cả khiến cô cảm thấy an yên.
Anh đến gần, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, như cuốn đi mọi mệt mỏi sau một tuần dài. Cô xoay người lại, đôi mắt chạm nhau, không cần lời nào cũng hiểu được tất cả. Đôi môi tìm đến nhau trong sự dịu dàng, nhưng chẳng mấy chốc, những nụ hôn trở nên sâu hơn, dồn dập hơn.
Chiếc áo len mỏng nhẹ nhàng trượt khỏi bờ vai, làn da cô gái dần lộ ra dưới ánh sáng vàng dịu. Anh cúi xuống, từng nụ hôn chạm khẽ lên cổ, len lỏi qua làn tóc mềm. Những ngón tay đan vào nhau, kéo cả hai lại gần hơn. Hơi thở gấp gáp hòa quyện trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn nhịp đập của tim và những xúc cảm chân thật.
Căn phòng dần chìm trong ánh sáng nhạt nhoà khi trời tối hẳn. Trên chiếc giường nhỏ, họ trao nhau những gì ngọt ngào nhất. Đêm ấy dài, nhưng trong vòng tay nhau, họ không hề vội vã. Chỉ có sự dịu dàng, yêu thương và hơi ấm của hai trái tim hòa quyện, cùng nhau tận hưởng từng khoảnh khắc của tình yêu đơn thuần, không vướng bận bất cứ điều gì ngoài hai chữ “chúng mình”.