Trời bắt đầu đổ mưa nhẹ khi Yến và Minh rảo bước trên con phố tĩnh lặng. Buổi tối giữa tuần, thành phố dường như chậm lại, chỉ còn những ánh đèn đường phản chiếu trên mặt đường ướt. Họ vừa kết thúc bữa ăn tối muộn, câu chuyện vẫn chưa dức, và không ai muốn rời đi quá sớm.
“Vào đây ngồi chút cho đỡ lạnh,” Minh khẽ gợi ý khi cả hai dừng trước một khách sạn nhõ bên đường. Yến nhìn anh, ánh mắt thoáng chút lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn theo chân anh bước vào.
Căn phòng khách sạn đơn giản nhưng sạch sẽ. Ánh đèn vàng dịu nhẹ trải đều lên từng góc, tạo nên không gian ấm áp đối lập hoàn toàn với cơn mưa lạnh lẽo bên ngoài. Minh cởi áo khoác, treo lên giá rồi quay lại nhìn Yến, người đang đứng bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn những giọt mưa lăn dài trên mặt kính.
Họ đã quen biết nhau lâu, đủ đễ thoải mái trong những tình huống thế này. Nhưng không khí trong phòng dường như khác lạ, những khoảng cách vô hình giữa hai người bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn. Minh tiến lại gần, ngồi xuống mép giường, đôi mắc trầm lắng dõi theo Yến.
Không cần lời nói, không cần những động thái rõ ràng. Một ánh nhìn, một cái chạm nhẹ đủ đễ kéo họ lại gần nhau hơn. Yến chậm rãi quay lại, đôi chân trần lướt nhẹ trên nền thảm khi tiến đến bên anh. Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Từng cử chỉ dần trở nên chậm rải, như thể cả hai đang cố gắng níu kéo từng khoảnh khắc bên nhau. Bàn tay anh lướt nhẹ qua mái tóc cô, dịu dàng và ân cần. Họ không còn là hai người bạn đơn thuần, mà là hai con người đang dần bị cuốn vào dòng chảy của những cảm xúc chân thật và bản năng.
Cả căn phòng chìm trong hơi ấm của sự gần gũi, tiếng thở khẽ khàng hòa quyện vào nhau. Mưa bên ngoài vẫn rơi, nhưng chẳng còn ai bận tâm. Trong khoảnh khắc này, tất cả đều tan biến, chỉ còn lại hai con tim đập chung một nhịp, để rồi sáng hôm sau, mọi thứ trở lại như bình thường, như chưa có gì xảy ra.