Ly bước xuống từ chiếc xe ôm, ánh đèn đường le lói chiếu sáng con ngõ nhỏ dẫn vào khu trọ của Khang. Cô hơi ngượng ngùng, nhưng nỗi nhớ nhung và háo hức đã xóa tan mọi do dự. Chiếc váy màu be nhẹ nhàng ôm lấy dáng người mãnh mai, tóc cô buông xõa, tạo nên một vẻ đẹp vừa dịu dàng, vừa quyến rũ.
Khang đứng đợi ở cửa, nụ cười ấm áp nở trên môi khi thấy Ly bước đến. Anh kéo cô vào, vòng tay chào đón như muốn ôm trọn cả thế giới của mình. Căng phòng trọ của Khang nhỏ nhưng gọn gàng, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, phản ánh đúng tính cách chỉn chu của anh. Ly cười nhẹ khi nhìn thấy một bó hoa baby nhỏ trên bàn, hương thơm thoang thoảng của nến thơm làm không khí trở nên ấm cúng hơn.
“Em mệt không?” Khang hỏi, ánh mắt anh dịu dàng nhưng sâu thẳm, như đang nuốt trọn từng khoảnh khắc có cô bên cạnh. Ly chỉ lắc đầu, nở một nụ cười thay cho câu trả lời.
Họ bắt đầu bằng những câu chuyện vu vơ, nhưng không khí nhanh chóng trở nên thân mật hơn. Khang nhẹ nhàng nắm lấy tay Ly, kéo cô lại gần. Một nụ hôn dịu dàng ban đầu, nhưng như ngọn lửa bén nhanh, sự cuồng nhiệt dần lấn át. Hơi thở của họ hòa quyện, mọi cảm giác đều như bị khuấy động bởi những cử chỉ thân mật. Khang cúi xuống, vuốt nhẹ mái tóc Ly, từng động tác của anh như muốn khắc ghi hình bóng cô vào trái tim mình.
Căn phòng nhỏ hẹp trở thành không gian chỉ dành riêng cho họ. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên làn da mịnh màng của Ly, tiếng nhịp tim hòa lẫn vào hơi thở dồn dập. Từng cái ôm, từng nụ hôn đều như muốn nói rằng họ thuộc về nhau, không chỉ trong khoảnh khắc, mà còn là mãi mãi.
Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, Khang vòng tay ôm chặt lấy Ly. Cô tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận sự an yên trong từng nhiệp đập của trái tim anh. Họ không nói thêm gì, chỉ để những xúc cảm ngọt ngào bao trùm cả không gian nhỏ bé ấy.