Đêm mùa hạ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua tấm rèm lụa mỏng, phủ lên căn phòng một thứ ánh sáng mờ ão, dịu nhẹ. Takumi ngồi lặng lẽ trên chiếc chiếu tatami, đôi mắt anh dõi theo từng chuyển động của Haruka, người chị gái cùng cha khác mẹ mà anh luôn kính trọng. Haruka, với dáng vẻ thanh thoát trong bộ yukata màu trắng viền hoa anh đào, toát lên một vẻ đẹp trưởng thành và đầy cuốn hút.
Haruka mang một khay trà đến gần, đặt xuống bàn với những động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ như thể cô đang thực hiện một nghi thức trang trọng. Takumi không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, nhất là khi ánh mắt cô dịu dàng hướng về anh. Cô mỉm cười, một nụ cười pha chút bí ẩn nhưng ấm áp, như muốn xóa tan mọi khoảng cách giữa hai người.
“Em mệt không?” Haruka không nói, nhưng ánh mắc cô đã thầm hỏi. Cô khẽ ngồi xuống cạnh anh, hơi ấm từ cơ thể cô như len lỏi qua lớp vải yukata, khiến Takumi không khỏi bối rối. Anh khẽ gật đầu, cảm nhận rõ sự quan tâm dịu dàng từ cô.
Haruka nhẹ nhàng nâng bàn tay anh lên, đôi tay cô mềm mại, lành lạnh như nước sông đêm. Cô xoa bóp khẻ lên vai anh, từng động tác chậm rãi nhưng đầy ân cần, như muốn trút bỏ hết mọi mệt mỏi mà anh đã mang suốt những ngày qua. Takumi cảm thấy như thời gian ngừng trôi, chỉ còn lại hơi thở của cô, nhịp nhàng và gần gũi.
Hơi ấm từ đôi bàn tay Haruka di chuyển dọc sống lưng anh, khiến Takumi cảm nhận được một sự yên bình lẫn sự xao động kỳ lạ. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua tán cây bên ngoài, và nhịp điệu êm ái từ đôi bàn tay cô.
Takumi nhắm mắt lại, để mình chìm trong cảm giác ấy. Sự ân cần của Haruka không chỉ là sự chăm sóc, mà còn là một sự gắn kết vô hình giữa họ, vượt lên trên mọi khuôn khổ và định kiến. Đêm ấy, ánh trăng vẫn soi sáng căn phòng, lặng lẽ chứng kiến một khoảnh khắc sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí họ.