Dưới ánh chiều tà lặng lẽ, Ngọc đứng trước cửa nhà anh, đôi mắt ánh lên sự bối rối xen lẫn chút mong chờ. Cả ngày hôm nay là một ngày dài và nặng nề với cô, từ khi tang lễ của người thân kết thúc. Nỗi buồn đè nặng trong tim, nhưng giữa những khói nhang và nước mắt, hình bóng anh luôn hiện hữu trong tâm trí cô như một chỗ dựa duy nhất.
Cô đẩy cửa bước vào, căn phòng yên ắng. Anh đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt trầm tư lặng nhìn hoàng hôn. Nghe tiếng bước chân, anh quay lại, ánh mắt dịu dàng như thấu hiểu được mọi nỗi niềm của cô. Không cần một lời nói, anh bước đến ôm cô vào lòng. Cái ôm ấm áp ấy như một tấm khiên chắn lại mọi muộn phiền ngoài kia.
Ngọc vùi mặt vào ngực anh, nước mắt lặng lẽ rơi. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, từng động tác đều chậm rãi, trấn an như thể muốn gột rửa mọi nỗi đau đang vây quanh. Họ cứ thế đứng yên một lúc lâu, để nhịp tim hòa vào nhau, để hơi ấm lan tỏa, xóa đi chút lạnh lẽo từ tang thương vừa qua.
“Em mệt rồi, phải không?” Anh thì thầm bên tai, giọng nói trầm ấm như một bản nhạc ru dịu dàng. Cô không đáp, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt hoe đỏ. Trong đôi mắt ấy, anh thấy được sự yếu đuối, tổn thương, và cả một khát khao được an ủi.
Không chần chừ thêm, anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rồi đến bờ môi mềm đang run rẩy. Nụ hôn thật chậm, thật dịu dàng, như đang truyền thêm sức sống. Tay anh xiết chặt eo cô, như muốn kéo cô ra khỏi bóng tối đang bủa vây. Ngọc đón nhận nụ hôn ấy, để bản thân trôi đi giữa làn sóng ấm áp và quen thuộc.
Họ cùng nhau ngã xuống chiếc giường nhỏ. Căn phòng giờ chỉ còn tiếng thở nhẹ, tiếng thì thầm vỗ về nhau. Từng cử chỉ anh dành cho cô đều chứa đầy sự trân trọng và nâng niu. Không còn nỗi đau, không còn giọt nước mắt nào; chỉ còn lại hai trái tim tìm đến nhau trong những phút giây ấm áp và chân thành.
Đêm hôm ấy, giữa cái lạnh của tang thương, vòng tay anh là nơi cô tìm được bình yên.