Trong căn nhà nhỏ nằm giữa thị trấn tĩnh lặng của tỉnh Hồ Nam, Lệ Đình sống cùng gia đình và chú út, người em trai út của cha cô. Lệ Đình là cô gái mười bảy tuổi, dịu dàng và ít nói, thường dành thời gian phụ giúp việt nhà mỗi khi cha mẹ vắng nhà.
Hôm nay, cha mẹ cô phải lên thành phố giải quyết công việc, để lại cô và chú út ở nhà. Trời sẩm tối, căn nhà chìm trong ánh hoàng hôn nhàn nhạt. Lệ Đình đang dọn dẹp phòng khách thì chú út bước vào, mang theo chút hơi men. Anh ta ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt u ám dõi theo từng cử động của cô gái trẽ.
Lệ Đình cảm nhận được ánh nhìn ấy, nhưng cô chỉ cúi đầu tiếp tục công việc, mong nhanh chóng hoàn thành để rút về phòng mình. Tuy nhiên, không khí trong phòng càng lúc càng trở nên nặng nề.
Bấc chợt, chú út đứng dậy, tiến đến gần cô. “Để đó, chú làm cho,” anh ta nói, giọng kéo dài. Lệ Đình khẽ lắc đầu, từ chối một cách lễ phép. Nhưng khi cô định quay đi, bàn tay thô ráp của anh ta đã giữ chặt lấy cổ tay cô.
“Chú…” – Lệ Đình cất giọng yếu ớt, nỗi sợ dâng lên trong đôi mắt.
“Chỉ là chút đùa thôi mà,” chú út cười nhẹ, nhưng ánh mắt không giấu nổi ý đồ của mình.
Cô giật tay ra, lùi lại, nhưng khoảng cách giữa họ ngày một thu hẹp. Lệ Đình rung rẩy, cơ thể đông cứng lại trước ánh nhìn của người chú mà cô từng kính trọng.
Không khí trở nên ngột ngạt, từng giây phút trôi qua như kéo dài vô tậng. Tiếng thở của anh ta dần trở nên rõ ràng, trong khi Lệ Đình cố gắng tìm cách thoát ra. Cô không dám hét lên, sợ đánh động đến hàng xóm, sợ làm cha mẹ mất mặt.
Cánh cửa phòng bỗng mở ra khi một cơn gió lớn thổi qua hành lang. Tiếng động đó như kéo Lệ Đình ra khỏi cơn ác mộng. Cô vùng mạnh, chạy thẳng về phòng, khóa chặt cửa và ngồi thụp xuống, nước mắt lặng lẽ rơi.
Ngoài phòng khách, chú út đứng lặng một lúc, rồi quay về ghế, ánh mắt trầm ngâm. Cả căng nhà chìm vào bóng tối, để lại trong lòng Lệ Đình vết thương sâu kín, không dễ dàng xóa nhòa.