Ngọc bước chân qua cánh cửa gỗ cũ kỹ của căn phòng trọ, lòng cô vừa hồi hợp vừa phấn khích. Đó là lần đầu tiên cô ghé qua chỗ của Minh, người bạn trai mà cô mới quen từ những ngày đầu nhập học. Căn phòng tuy nhỏ nhưng gọn gàng, ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu lên bức tường màu vàng nhạt, tạo nên một không gian ấm cúng và gần gũi.
Minh đón cô bằng nụ cười dịu dàng, ánh mắt đầy sự chào đón. Ngọc ngồi xuống mép giường, cảm giác lạ lẫm nhưng không hề xa cách. Minh rót cho cô một cốc nước, cử chỉ ân cần của anh khiến cô thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Không gian yên lặng, chỉ còn tiếng quạt máy nhẹ nhàng quay đều, như thể thế giới ngoài kia không còn tồn tại.
Họ trò chuyện một lúc, những câu chuyện đơn giản về lớp học, về những kế hoạch mơ hồ cho tương lai. Nhưng ánh mắc của Minh dần trở nên sâu lắng hơn, tay anh khẽ chạm vào tay cô, ấm áp và đầy diệu dàng. Ngọc cảm nhận được sự gần gũi ấy, sự tin tưởng mà cô dành cho anh lớn dần theo từng khoảnh khắc.
Khi Minh nhẹ nhàng kéo cô vào một cái ôm, Ngọc không kháng cự. Trong vòng tay anh, cô cảm nhận được sự che chở và chân thành. Họ trao nhau những nụ hôn, từng cái một đầy ngọt ngào và run rẩy. Mọi thứ như ngừng lại, chỉ còn lại sự hòa quyện của cảm súc và tình yêu chân thật trong không gian nhỏ bé ấy.