Trời Tokyo đã về đêm, ánh đèn neon lấp lánh phản chiếu lên từng con phố ẩm ướt sau cơn mưa. Kana kéo vali vào sảnh khách sạn sang trọng, lòng vẫn còn hồi hộp sau chuyến công tác dài ngày. Là một nhân viên trẻ tuổi của công ty thương mại lớn, cô không ngờ mình lại được sếp trực tiếp, anh Hayato, người luôn nghiêm nghị và khó gần, giao phó một dự án quan trọng và cùng đi công tác lần này.
Cô ngước lên nhìn bảng thông tin phòng. “2012, phòng đôi.” Kana khẽ thở dài. Sự cố đặt phòng vào phút chót khiến cô và Hayato phải ở chung một phòng, dù khách sạn đã cố gắng sắp xếp lại nhưng không còn lựa chọn nào khác. Hayato, vẫn vẻ ngoài điềm tĩnh với bộ vest chỉnh tề, khẽ gật đầu với cô: “Chúng ta lên phòng thôi.”
Căn phòng rộng rãi và thoáng đãng, cửa sổ lớn nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn. Hai chiếc giường được đặt song song, ngăn cách bởi chiếc bàn nhỏ. Kana bước vào, cảm giác ngượng ngùng xâm chiếm. Cô tự nhủ phải giữ bình tĩnh, dù sự hiện diện của Hayato lúc nào cũng khiến tim cô đập nhanh hơn.
“Em cứ tự nhiên,” Hayato nói, giọng trầm ấm. Anh tháo cà vạt, gương mặt bớt đi vẻ nghiêm nghị thường ngày. Cô nhìn anh trong phút chốc, rồi nhanh chóng quay đi, gật đầu: “Vâng, em sẽ không làm phiền anh đâu.”
Sau khi tắm, Kana khoác lên mình chiếc áo ngủ lụa màu xanh nhạt, mái tóc đen dài buông rủ xuống vai. Cô ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn màn đêm Tokyo qua cửa kính. Đằng sau, Hayato vừa từ phòng tắm bước ra. Hình ảnh anh trong chiếc áo sơ mi trắng và quần âu thoải mái, tóc ướt rũ xuống trán, khiến Kana cảm thấy lòng mình chao đảo.
“Em vẫn còn làm việc à?” Hayato hỏi, tiến lại gần. Kana giật mình, khẽ lắc đầu: “Em chỉ đang suy nghĩ một chút.” Hayato ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách giữa họ gần đến mức cô cảm nhận được hơi ấm từ anh.
“Em làm tốt lắm,” Hayato nhẹ nhàng nói, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. “Anh biết chuyến công tác này không dễ dàng, nhưng em rất bản lĩnh.” Kana ngước nhìn anh, đôi mắt chạm nhau, sự căng thẳng vô hình dần tan biến. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra sự dịu dàng ẩn giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng của sếp mình.
Hơi thở của họ trở nên chậm rãi và hòa nhịp. Hayato đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, ánh mắt đầy sự chân thành và khao khát. “Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này,” anh khẽ nói. Kana nhắm mắt lại, để mặc trái tim mình dẫn lối. Nụ hôn nhẹ nhàng khẽ chạm môi cô, mở ra một đêm mà mọi ranh giới tan biến, chỉ còn lại hai con người đang tìm kiếm sự ấm áp giữa thành phố lạnh lẽo này.