Quỳnh Anh bước qua cánh cửa phòng khách sạn, đôi mắc lướt qua không gian sang trọng với ánh đèn vàng dịu nhẹ. Căng phòng ngập tràn mùi hương thoang thoảng của hoa nhài, mang đến cảm giác vừa lạ lẫm, vừa kích thích. Phía bên trong, tấm ga trải giường trắng muốt, những chiếc gối mềm mại sắp đặt gọn gàng tạo nên một không gian thân mật mà cô chưa từng trải qua.
Hơi thở cô khẽ rung lên khi Minh, bạn trai cô, bước tới gần, đôi mắc anh ánh lên một sự trìu mến pha chút đam mê. Cánh tay anh nhẹ nhàng vòng qua eo cô, kéo cô vào một cái ôm trọn vẹn. Quỳnh Anh cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ cơ thể anh, khiến trái tim cô đập nhanh hơn từng nhịp.
Ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn ngủ làm mọi thứ trở nên mờ ảo, chỉ còn lại tiếng thì thầm khe khẽ của hai trái tim đang đồng điệu. Minh khẽ nâng cằm cô, ánh mắt anh như muốn hỏi ý cô một lần cuối. Không nói lời nào, Quỳnh Anh đáp lại bằng ánh mắt tràn đầy tin tưởng và khẽ gật đầu.
Những cử chỉ của anh dịu dàng, trân trọng từng khoảnh khắc như thể cô là điều quý giá nhất mà anh có. Đôi tay anh nhẹ nhàng lướt qua làn da mịn màng của cô, để lại từng đợt cảm giác rạo rực nhưng không vội vả. Quỳnh Anh để mặc mình chìm trong cảm súc, từng cái ôm, từng nụ hôn như hòa quyện cã hai vào một thế giới chỉ có riêng họ.
Trong căn phòng ấy, mọi thứ như tan biến, chỉ còn lại sự đắm chìm trong tình yêu và đam mê. Quỳnh Anh cảm nhận được sự kết nối mãnh liệt giữa họ, một sự đồng điệu không chỉ đến từ cơ thể mà còn từ tâm hồn. Khi ánh sáng bên ngoài cửa sổ dần lụi tắt, chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo, cô biết rằng khoảnh khắc này sẽ mãi là một kỷ niệm sâu đậm, một dấu ấn đẹp trong tuổi trẻ của mình.