cha dương lén đụ con gái riêng của vợ

Yuki ngồi lặng lẽ trên hiên nhà, đôi mắt đen láy nhìn ra khu vườn đầy lá phong đỏ rực. Buổi chiều mùa thu yên bình, nhưng lòng cô lại là một mảng hỗn độn khó gọi tên. Tiếng bước chân nặng nề của cha dượng vang lên sau lưng, kéo cô trở về với thực tại đầy u ám. Yuki khẽ siết chặt tay, những vết móng tay hằn đỏ trên làn da trắng tái.

Kể từ ngày mẹ tái hôn, căn nhà này đã trở thành nơi giam cầm cô. Cha dượng – một người đàn ông ngoài bốn mươi, gương mặt lúc nào cũng giả tạo trong sự tử tế – thực chất là bóng ma ám ảnh Yuki mỗi khi đêm xuống. Những lần ông bước vào phòng cô, nụ cười gian tà, đôi bàn tay thô ráp kéo cô vào cái ôm mà cô không thể trốn thoát, đều là những ký ứt mà cô chỉ muốn chôn vùi mãi mãi.

Mẹ cô, bận rộn với công việc ở Tokyo, chẳng hề hay biết. Những lá thư Yuki viết, những lần cô muốn cất tiếng kêu cứu, đều bị ông ta dập tắc bằng ánh mắt lạnh lẻo và lời đe dọa rằng ông sẽ phá hủy cuộc sống của cả hai mẹ con.

Đêm nay, Yuki ngồi trong góc phòng, ánh đèn lờ mờ rọi lên gương mặc cô đầy những dấu vết của sự chịu đựng. Cô cảm thấy tê dại, như một con búp bê vô hồn bị điều khiển. Nhưng sâu trong lòng, ngọn lửa kháng cự vẫn âm ỉ cháy. Cô bắt đầu nghĩ đến việc phải trốn thoát, phải thoát khỏi cái ngục tù mà người đàn ông kia đã dựng nên.

Trong một khoảnh khắc, cô nhìn lên bức tranh mẹ cô vẽ khi Yuki còn nhỏ, một bức tranh về một con diều hâu đang sải cánh giửa bầu trời tự do. Yuki cảm nhận được khát vọng sống mãnh liệt dâng lên trong lòng. Cô biết rằng mình không thể mãi chờ đợi một phép màu. Cô phải là người tạo ra nó.

Những bước đi đầu tiên có thể khó khăng, nhưng Yuki quyết tâm. Trong đêm tối, khi mọi thứ trở nên im lặng, cô lặng lẽ rời khỏi căn nhà, để lại phía sau những tháng ngày đau khổ. Bầu trời mùa thu như mở ra trước mắt cô, lạnh nhưng tràn đầy hy vọng. Trái tim cô đập mạnh, không phải vì sợ hãi mà vì cô đã tìm lại được bản năng sinh tồn và niềm tin vào tương lai.

0/5 (0 Reviews)
Date: Tháng Một 9, 2025